Trà đá đường — ‘nước tăng lực’ đã khát chính hiệu miền Tây

tradaduongfb1.webp


Ca trà đá đường miền Tây như con đò dọc đưa tôi tạm xa những bến bờ mỏi mệt chốn thị thành để tìm về những bãi bồi ký ức thân thương miền sông nước.


Một buổi trưa nóng như đổ lửa. Tôi đang loay hoay với bộ đồng phục, chân tay luống cuống với cặp táp lỉnh kỉnh. Sắp tới giờ của lớp phụ đạo chiều hôm nay. Cái tật ngủ trưa cố mạng đã không ít lần hại tôi trễ nải. Chạy hớt hải tới chiếc Cub cũ đã dựng sẵn trước hiên nhà, tôi đã thấy trên xe là cái ca nhựa quen thuộc, móc ngay ngắn chỗ bửng xe. Mẹ tôi, đứng đó từ bao giờ, chỉ vô cái ca rồi rầy tôi đôi ba tiếng, như mọi lần: “Ngủ tới trưa trời trưa trật rồi, pha cho ca trà đường để vô lớp uống rồi ngủ tiếp!”

Vậy đó. Ca trà đá đường đã tưới mát tôi mỗi buổi học nóng nực, chiều hư tôi mấy lúc rảnh rang ngồi rung đùi coi TV, hay là món cửa miệng mỗi lần tôi tắp vào một quán cà phê ven đường cùng đám bạn mà không biết kêu món gì.


tradaduong2b

tradaduong3b

Trà đá đường, như tên gọi, được làm từ trà, đá, và đường. Nguồn ảnh: Trang Facebook Đồng Tháp Mười.

Ngay giờ phút này, khi đang đặt tay gõ những dòng hồi tưởng, tôi đã kể cho mẹ nghe về ý định của mình. Rằng con muốn viết về ca trà đá đường mẹ pha, viết về ly trà đường mẹ con mình thường uống trong quán, về món trà đá đường thân quen của quê mình. Giọng mẹ tôi cười khanh khách xuyên qua màn hình Zalo: “Trời! Trà đá đường thì có gì đâu mà viết!”

Ngẫm lại thì không phải mẹ tôi không có lý. Trà đá đường, nói không ngoa, là máu thịt trong tâm tưởng của người ở cái miệt xứ này. Nó xuất hiện trong mọi ngóc ngách của đời sống, lúc mình khát, lúc mình mệt, lúc mình lạt miệng, nghiễm nhiên như một lẽ thường tình đến mức không còn gì để bàn cãi, tranh luận nữa.

Từ cái tên của thức uống này đã tường minh, thẳng tuột vô cùng. “Trà đá đường” thì chỉ đơn giản là một món nước bao gồm trà, đá, và đường. Dù vậy, nó không phải là “trà đá bỏ đường” như nhiều người ban đầu lầm tưởng. Không có một công thức nào chung nhất cho trà đá đường, nhưng kiểu pha thông dụng nhất là nước trà ngâm thiệt đậm, có mùi thơm và vị chát đặc trưng, sau đó dằn lại bằng thiệt nhiều đường cát trắng. Nhiều người chắc sẽ e dè vì cái kiểu bỏ đường dạn tay này — nhưng đừng lo, vì phần trà đường sau đó sẽ được quậy cùng nước đá đập nhuyễn. Trong cái tiết trời oi nóng của vùng Cửu Long, nước đá tan nhanh sẽ trung hòa được vị ngọt gắt ban đầu của trà.


tradaduong4b

Ca trà đá đường đậm chất miền Tây. Nguồn ảnh: Măm Măm Sài Gòn.

Uống trà đá đường chưa bao giờ bị câu nệ về hình thức, kiểu cách. Nhâm nhi từng muỗng, hay hút rột rột bằng ống hút cũng được. Hoặc muốn lẹ nhất thì cứ lấy đầu muỗng cà phê chặn ngang miệng ly cho đá khỏi lọt, rồi nốc ừng ực từng ngụm. Cũng chả cần phải bàn ghế chỉn chu, hay dịp gì hệ trọng. Ca trà đá đường được phép xuất hiện một cách ngẫu nhiên, để thực hiện sứ mệnh giải khát cho những cổ họng đang khô khan, cằn cỗi.

Hương vị đầu tiên chạm tới đầu lưỡi là cái mát ngọt của nước trà đường ủ lạnh trong nước đá. Trà đá đường ngon, theo tôi, là phải giữ lại được một chút vị đắng chát của lá trà ngâm nước nhứt, hòa lẫn với vị ngọt miễn bàn của đường cát. Uống một miếng có thể thấy được vị thơm trà thoang thoảng trong khoang miệng, xen với cảm giác giòn giòn của đá nhuyễn và hạt đường cát chưa kịp tan hết.

Đương nhiên, những gì tôi đúc kết được từ hương vị của trà đá đường hoàn toàn là những trải nghiệm cá nhân, từ những kiểu cách pha mà tôi thấy ưng ý trong đời. Nhưng tôi biết, mỗi nhà, mỗi quán, mỗi người lại có những gu trà đá đường rất riêng. Có người muốn uống thiệt đậm trà, ít ngọt, người thì thích loãng loãng, pha thêm nước phông tên (nước máy) mới vừa miệng. Nhà tôi thì xài trà móc câu hiệu Thiên Hương số 9, còn nhà nhỏ bạn tôi thì toàn pha bằng trà lài Thái Nguyên.

Và cũng không phải nhà nào ở miền Tây cũng ghiền trà đá đường. Tôi từng nghe bạn cùng bàn cấp 3 của tôi than là nhà nó cấm không cho uống trà đá đường. Hai vị thân sinh sợ nhất bệnh tiểu đường, nên món nước này đương nhiên bị cấm tiệt. Thậm chí, con nhỏ còn bị dụ là uống trà đá đường nhiều, tối ngủ sẽ bị kiến bu khắp người.


tradaduong5b

Mỗi gia đình lại có những công thức trà đá đường khác nhau. Nguồn ảnh: Tạp Hóa Tá Lả Miền Tây.

Lần đó, tôi nghe nó kể mà cười ngặt nghẽo. Tôi còn nhớ như in ánh mắt sáng rỡ của nó khi nhìn thấy tôi thản nhiên tu ừng ực ca trà đá đường mang theo đi học. Có đợt thèm quá, nó ngỏ ý muốn “vượt rào,” xin một tí trà của tôi. Thương bạn, tôi cũng thoải mái rót qua cái bình từ lâu đã không còn một giọt nước lọc của nó. Trong lúc bạn mình đang ngồi nhâm nhi, tôi bỗng nhiên buột miệng: “Mẹ mày lo xa thôi. Bữa tao qua nhà mày ăn trưa, thấy cái gì cũng nấu ngọt. Người miền Tây thiếu ngọt sống không nổi đâu mày ơi!”

Hai đứa tôi bỗng dưng im bặt. Dường như chúng tôi đều nhận ra một chân lý sau câu nói đó. Nết ăn nết uống của xứ tụi tôi không thể thiếu vị ngọt. Tô thịt kho tiêu mằn mặn cũng phải dằn miếng đường cho óng ánh màu nâu ngon mắt. Dĩa cơm sườn phải có chén nước mắm sánh kẹo từ đường đun liu riu, để kế bên mới vừa miệng. Huống hồ chi là một ca trà đá đường.

Có người coi trà đá đường là một món nước uống cho khuây khỏa, đã khát. Tôi chưa dám mỗi ngày đều nốc một ca, nhưng tôi nghe kể có người ghiền tới mức đó. Đi ăn, đi uống gì, phải kèm một ly trà đá đường uống thấm giọng. Không phải là ngon tuyệt hảo, nhưng cứ vài bữa không uống, tôi lại thấy sao mà thòm thèm.

Còn về bạn tôi, kể từ lần “uống nước cấm” bữa đó, cứ cách mấy ngày, nó lại nhờ tôi pha dùm một bình trà đá đường. Mấy lúc chứng kiến nó cố gắng rửa cho thiệt sạch cái bình nước, để mẹ nó không ngửi ra mùi trà, tôi lại trầm ngâm. Ai đã chế ra món trà đá đường, để cái thứ nước này làm người miền Tây mê mẩn, hoành hành cơn ghiền và khiến bạn tôi khổ sở thế này?


tradaduong6b

Bí kíp pha trà đá đường được dân tình lưu truyền. Nguồn ảnh: kênh TikTok @nguyenthithaoquyen97.

Từ thời bà ngoại tôi, khoảng những năm 30, 40 của thế kỷ trước, thì chốn sông nước Cửu Long đã có trà đá đường. Không có một sổ sách nào chỉ rõ nguồn gốc của món nước này, nên tôi nghĩ đơn giản, ở cái xứ thừa mứa đường mía tới mức mọi thứ đưa vô miệng đều được “ngọt hóa,” thì nước trà cũng không thoát cảnh.

Mấy người già chỗ tôi hay quan niệm trà đá đường là thứ nước hồi sức hữu hiệu. Họ nói uống vô là tỉnh liền, khỏe liền. Mà nghĩ kỹ, chắc cũng có lý. Trà có chất làm mình tỉnh táo, đường lại tiếp thêm năng lượng, hai thứ gặp nhau hóa ra thành một công thức “nước tăng lực” dân dã. Tôi đã tưởng tượng về những buổi trưa đồng áng cũ kỹ, xa xôi, một ông nông dân cảm thấy khoan khoái sau khi nốc một ngụm trà đá đường. Đã khát và khỏe khoắn quá chừng! Chắc có lẽ, trà đá đường đã làm bạn với chốn thôn dã miền Tây từ những ngày tháng đó.


tradaduong1b

Món nước tăng lực dân dã của miền đồng bằng.

Bây giờ thì không còn chỉ có ông nông dân. Mấy chú khách trong tiệm cà phê võng bình dân, đứa nhỏ đong đưa võng sau hè, góc chợ nhỏ với những bà cô bán hàng rong, bến phà chỗ mấy ông thợ hồ đang nghỉ tay, thậm chí chỗ cột đèn giao thông có bác tài dừng đợi khách, ai cũng có cho mình một ly trà đá đường. Ai cũng khoái trà đá đường, cũng tranh thủ pha, tranh thủ uống. Phải rồi, làm sao có thể phớt lờ được trà đá đường, khi bóng hình nó luôn hiện diện, tranh thủ mời gọi người ta ở khắp chốn cùng nơi.

Nếu bây giờ nhắc tới “trà,” có thể trong đầu tôi sẽ ngay lập tức nảy lên hai chữ “trà sữa.” Nó là món nước quá thân thuộc, quá hợp thời trong tình cảnh hiện tại. Nhưng rồi khi ngẫm lại một chút, một góc nhỏ trong tim tôi vẫn là ca trà đá đường mẹ pha ngày nào: dễ mua, dễ pha, dễ uống. Nếu trà sữa là cô tiểu thơ Sài Gòn tân thời kiêu kỳ, thì trà đá đường sẽ là nàng Út miệt vườn vấn khăn rằn, mặc áo bà ba, lặng lẽ bên gốc dừa đang chờ dịp làm mát lòng những người con xứ miệt.





Source link

Click to rate this post!
[Total: 0 Average: 0]

Related Articles

Responses

Your email address will not be published. Required fields are marked *