Đĩa cơm gà khó quên tại Cleopatra, nhà hàng Ai Cập hiếm hơi ở Sài Gòn

Đĩa cơm gà khó quên tại Cleopatra. Tính đến năm 2024, với dân số tròm trèm 9.5 triệu dân, Sài Gòn vẫn giữ vững danh hiệu đô thị có mật độ dân số cao nhất Việt Nam. Có lẽ vì vậy, người ta vẫn hay viện cái đông đúc, xô bồ, chật chội của Sài Gòn làm lý do thành phố “mất điểm” trong mắt du khách và người ngoài. Đây là một mối lo ngại hoàn toàn chính đáng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối với tôi, một đứa con sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, chính cái đông đúc ấy cũng là một lợi thế, vì không có đa dạng văn hóa và nếp sống hào sảng ấy, thì không có Sài Gòn ngày nay.
Thành phố Hồ Chí Minh, từ bao thế hệ, luôn là nơi thu hút nhiều dân nhập cư tứ xứ đến sinh sống, không chỉ từ những tỉnh thành trong nước mà còn từ bên kia biên giới. Họ ghé chơi, đem lòng yêu mảnh đất này và đôi khi chọn ở lại, một vài tháng, một năm, hay thậm chí cả đời. Và cũng đôi khi, nếu ta may mắn, họ đem tài nấu ăn và đặc trưng ẩm thực nước mình ra sẻ chia với người Sài Gòn. Qua nhiều năm thực hiện chuỗi bài viết Hẻm Gems, Saigoneer đã được tiếp chuyện nhiều gương mặt, quán xá như thế, từ ông chủ quán cà ri Nhật lấy vợ Việt, chị chủ quán ở Gò Vấp lấy chồng Nigeria và mở quán bán cơm cho đồng hương của chồng.
Quán Cleopatra giữa dãy nhà ống trên đường Trương Quyền.
Anh Ammar là chủ quán đồ ăn Ai Cập với cái tên rất quen thuộc, Cleopatra, cũng có mối thân tình tương tự với Sài Gòn, nên đã quyết định ở lại sau nhiều chuyến thăm ngắn ngày. Thời gian đầu tiên, Ammar công tác trong lĩnh vực khác, anh kể, nhưng không may mắn mất việc vì giai đoạn COVID-19 hoành hành nặng nhất ở Việt Nam. Chôn chân ở nhà do giãn cách, anh bắt đầu tự nấu ăn cho mình và biếu bạn bè, trước hết là để tiết kiệm chi phí. Với tài “múa bếp” khá chắc tay, những món tủ anh nấu được bạn bè hưởng ứng nhiệt liệt.
Tiếng lành đồn xa, Ammar nhận được lời đề nghị đầu tiên: nấu một bữa tiệc sinh nhật cho gia đình người quen. Cứ thế, người này bảo người kia, và trong chớp mắt anh đã phải thuê hẳn một gian bếp nhỏ ở quận 1 chỉ để đứng bếp nấu phục vụ cộng đồng người gốc Trung Á, Địa Trung Hải ở Sài Gòn. Chăm chỉ một thời gian, Ammar để dành đủ tiền để thuê mặt bằng be bé, chính thức trở thành chủ quán ăn vào năm ngoái. Đó chính là Cleopatra, “nhân vật chính” của bài viết Hẻm Gems lần này.


Trương Quyền có lẽ là một trong những con đường yên bình nhất trung tâm Sài Gòn, dù năm kẹp giữa hai điểm nóng kẹt xe, Điện Biên Phủ và Võ Thị Sáu. Giữa dãy nhà ống yên ả và vài ba quán cà phê hẻm, Cleopatra mọc lên khá khiêm tốn. Nếu mải mê đắm mình trong không khí dễ chịu ở đây, người ta sẽ dễ dàng đi lố qua khỏi quán – tôi cũng không phải ngoại lệ.
Khu vực khách ngồi ăn không rộng lắm, trang trí đơn giản. Trong một góc phòng là chiếc TV gắn tường phát video nhạc âm dịu như spa. Đây đó trên tường là tranh ảnh Hoàng hậu Cleopatra, vài khẩu ngữ tiếng Ả Rập khắc trên ván gỗ, bên cạnh lớp gạch ốp hoa văn hình kỷ hà. Cả gian phòng chứa vừa đủ ba chiếc bàn ăn, hai bàn hai người và một bàn bốn người. Tựu trung, không gian khá sạch sẽ và ấm cúng, và nói thật, khách sẽ nhanh chóng quên đi không gian ngay khi đồ ăn thịnh soạn được đặt xuống bàn.

Shawarma bò.

Xà lách kiểu Ả Rập.
Thực đơn tại Cleopatra chỉ gói gọn trong khoảng 10 món, nhưng tùy theo ngày, có những món có thể hết rất nhanh. Ammar tự nhận mình không phải là đầu bếp học hành chuyên nghiệp, nên anh chỉ có thể nấu được một số món tủ. Vì vậy, Cleopatra không phải là trải nghiệm kiểu nhà hàng quá sang trọng, với bức tranh ẩm thực Ai Cập trọn vẹn, chỉ đơn giản là một người yêu bếp muốn lan tỏa hương vị món ăn mình tự tập tành nấu nướng. Tuy Ai Cập được xếp chính thức vào vùng địa lý Phi Châu, với vị trí là nút giao giữa 3 châu lục, phong cách ăn uống của người dân ở đây chịu giao thoa giữa ẩm thực Địa Trung Hải, Bắc Phi và cả Trung Đông, không chỉ châu Phi.
Những cư dân Sài Gòn tìm kiếm bữa ăn chuẩn halal sẽ thấy hài lòng tại đây, và ngay cả những người ngoại đạo nhưng yêu thích món ăn Trung Đông như tôi cũng sẽ nhận ra những món đặc trưng như hummus (bơ đậu gà), falafel (bánh đậu chiên), và shawarma (thịt nướng cuốn bánh mì dẹt). Cả hai lựa chọn shawarma bò và gà đều ướp tròn vị, tiện lợi ăn trưa nhanh gọn nhẹ; còn hummus rất tươi, có cảm giác quánh dẻo, béo bùi. Đặc biệt nhất, theo tôi, vẫn là falafel, món đậu nghiền rau thơm, rồi chiên giòn đến khi nâu óng ánh. Falafel khá tương đồng với bánh khoai mì hay bánh khoai mỡ chiên, tuy nhiên không ngọt mà giữ vị trung lập.


Falafel
Tuy nhiên, món nhất định phải gọi thử trên thực đơn ở Cleopatra chính là phần cơm gà (trong thực đơn ghi là “fried rice with chicken”). Cơm gà, theo bất kì phong cách gì, lúc nào cũng đem đến cho tôi niềm vui khó tả. Hầu như bất kì nền văn hóa châu Á nào cũng sở hữu cho chính mình ít nhất một phiên bản cơm ăn cùng gà rất được ưa thích. Việt Nam có cơm gà xối mỡ, Ấn Độ có cơm gà biryani, Thái có cơm gà kao mok gai, Singapore có cơm gà Hải Nam. Gà săn, đậm vị, ăn cùng cơm nấu gia vị là một định luật bất khả chiến bại trong lòng giới mộ điệu (tôi).

Phần cơm gà mandi (150,000VND) ăn kèm salsa và sốt tỏi toum.
Cleopatra đem đến cho tôi “cặp đôi hoàn hảo” này dưới hình hài nguyên chiếc đùi gà góc tư nướng mandi, ụ cơm hạt dài basmati, và một đĩa nhỏ salad cà chua chua thanh. Da gà giòn tan nhưng không ngậm dầu, thịt không khô mà còn mềm tơi mọng nước. Dẫu trên bàn có nĩa, nhưng thật sự không cần thiết, vì chỉ cần xắn nhẹ muỗng là thịt gà đã bong ra khỏi xương. Hạt cơm mẩy, rời, hấp thụ hết phần nước dùng, mỡ gà và gia vị đặc trưng, nên ăn hoài không ngán – thậm chí tôi có thể ăn cơm không. Để cân bằng vị béo ngậy của mỡ gà, cà chua cắt nhuyễn trộn chanh vàng chua chua là món ăn kèm rất hợp vị, đến mức tôi phải xin thêm. Nói tóm lại, đây là một đĩa cơm gà rất đầy đặn, nấu khéo léo, cân bằng được béo, mặn, chua, giòn, mềm, thơm một cách hài hòa.

Món nào trong thực đơn cũng đầy vun đồ ăn, thành ra chúng tôi nhanh chóng “căng da bụng, chùng da mắt.”
Trong một giây phút, tôi nhận ra rằng Cleopatra đã hiện diện trong danh sách “muốn thử” trên Google Maps của tôi từ lúc nào không nhớ, nhưng mãi đến khi một đồng nghiệp Saigoneer gợi ý quán cho series Hẻm Gems, tôi mới nhớ ra. Nay đã là khách quen sau vài lần ghé lại, tôi cũng hơi tiếc đã không tìm đến đây sớm hơn. Gần đây, tôi cũng tiếc vì đã không đến quán The Lunch Lady ở chung cư Nguyễn Đình Chiểu sớm hơn; đến giờ, cô chủ quán đã mất, cảm giác nuối tiếc ấy cũng không có cách này được giải tỏa. Điều sâu xa nhất tôi tự rút ra cho mình sau bao năm loanh quanh viết về ẩm thực Sài Gòn đó là: không có gì là mãi mãi. Tất nhiên, không phải lúc nào các cô chú cũng ra đi trước khi chúng ta có dịp đến quán ăn thử, nhưng thay đổi là điều tất yếu trong cuộc sống. Có người về quê, đi định cư, nghỉ vì sức khỏe không đảm bảo, hay chủ nhà nổi lòng tham đòi lại mặt bằng, hay thậm chí đại dịch nào đó giáng xuống nhân gian lần nữa. Cho nên, đừng tự hứa để dành nơi nào đó cho một dịp nào đó đặc biệt nữa, cứ tới ăn đi trước khi quá trễ.
Đĩa cơm gà khó quên tại Cleopatra, nhà hàng Ai Cập hiếm hơi ở Sài Gòn.
🌱 Xem thêm: Xôi bắp Mỹ và thịt gà xiên; 07 Món Ăn Ngày Tết Không Thể Thiếu Trong Mâm Cỗ Tết Miền Nam
Phản hồi